Thạch Lam là trong những nhà văn nổi tiếng của nền văn học nước ta giai đoạn 1930 - 1945. Tác phẩm của ông mang một phong cách đặc biệt, biểu hiện tài năng, sở trường sáng chế nghệ thuật độc đáo.
Truyện ngắn Thạch Lam không hấp dẫn bạn đọc bằng những cụ thể xung bỗng nhiên gay cấn, nhưng gây xúc động fan hâm mộ bằng lối nói chuyện trung khu tình, trọng tâm sự về hầu như cảnh đời, cảnh sống tối tăm, tù đọng túng, tội nghiệp. Sau đây, guidogiordana.com xin ra mắt đến các bạn độc giả 33 truyện ngắn của Thạch Lam được cửa hàng chúng tôi tổng hợp chi tiết, đúng mực và đăng cài ngay sau đây. Mời chúng ta tham khảo.
Bạn đang xem: Truyện ngắn của thạch lam
Tổng hợp ngôn từ truyện ngắn ở trong nhà văn Thạch Lam
Duyên sốHai lần chếtMột cơn giậnMột đời ngườiNgười các bạn trẻNgười quân nhân cũNhà bà mẹ LêTiếng chim kêuTiếng sáoTrở vềBắt đầuBên tê sôngBóng người xưaBuổi sớmCái chân quèCô áo lụa hồngCô sản phẩm xén | Dưới láng hoàng lanĐóiĐứa conĐứa bé đầu lòngGió lạnh đầu mùaKẻ bại trậnĐêm sáng sủa trăngNắng vào vườnCuốn sách vứt quênHai đứa trẻNgười đầmTrong bóng buổi tối buổi chiềuNhững ngày mớiTối bố mươiTình xưaSợi tócNgười các bạn cũ |
Duyên số
Ăn cơm trắng xong, cửa hàng chúng tôi bắc số chỗ ngồi trong vườn. Anh Vân, chủ nhà, đã loay hoay pha mấy chén bát cà phê, mùi hương thơm phảng phất bốc trong không khí yên ổn lặng.
Đã hai năm nay anh Bình với tôi mới lại gặp Vân.
Ba chúng tôi là anh em rất thân mật. Nhân nói tới việc anh Vân new cưới vợ, mẩu truyện cứ quanh lẩn quẩn về việc bà xã con với lập gia đình.
Bình nói:
- Tôi chỉ cầu sao được một người bà xã tuyệt đẹp chũm là đủ.
Tôi tiếp:
- Tôi cũng mong như vậy.
Vân đáp:
- người mẫu thì vẫn giỏi lắm. Dẫu vậy tôi thì tôi cho câu hỏi vợ chồng chẳng qua là duyên số.
Chúng tôi phì cười:
- Anh này bây giờ thành ông thầy tướng chắc! Duyên số là cái quái gì bắt đầu được chứ?
- là một trong sự kín không ai hiểu, mà bao gồm tôi cũng ko hiểu. Các anh hãy yên ổn yên để tôi kể mẩu chuyện của tôi đến mà nghe.
Nói xong, Vân điềm nhiên, nhàn hạ châm điếu dung dịch hút, rồi thư thả kể như một ông cụ:
- Chắc những anh cũng rõ, trước kia, tôi cũng thơ mộng như những thanh niên khác. Nghĩa là bình sinh chỉ ao ước được một bạn tuyệt cầm giai nhân, như Tây Thi chẳng hạn để sánh vai, kề gối thì mới mãn nguyện. Mà câu hỏi ấy riêng đối với tôi thì lại có thể dễ dàng lắm, vì chưng nhà tôi giàu, bà mẹ tôi lại chiều chuộng. Chỉ từ việc đi tìm người rất đẹp nữa là xong. Tôi bèn đi khắp thành phố Hà Nội, trong thâm tâm tâm trung ương niệm niệm sẽ kiếm được con fan trong lý tưởng.
Một hôm trong nơi buôn bán tôi vào coi một quầy bán hàng thêu. Thời điểm quay ra chạm mặt ngay một bà người lớn tuổi tóc tệ bạc phơ, cùng với lại, đứng đằng sau... Một cô gái.
Thoạt new nhìn đôi mắt cô ta, tôi choáng váng như bạn nhắp ly rượu mạnh. Nắm rồi tôi yêu thương cô ta ngay, yêu thương tha thiết, yêu thương say đắm, chần chừ thế nào nhưng mà tả được. Tôi băn khoăn rõ khía cạnh mũi cô ta ra sao nữa, vì các lần nhìn thì lại bị hai con mắt đen huyền ảo của cô ta làm choáng váng. Mà lại điều tôi chắc chắn chắn, là cô ta vô cùng đẹp. Ở thị trường ra, tôi cứ theo riết cô ta cùng bà cầm về mang lại tận nhà, và sau khi đi di chuyển lại trước nhà cô ta đến mãi đến 9 giờ tối, tôi new chịu chi ra về.
Từ đấy, không ngày làm sao là tôi không tới đứng ngơi nghỉ đầu phố tốt qua nhà cô ta để mong được chạm chán mặt. Có khi đứng im lặng mặt hàng nửa giờ bên dưới mưa gió, tôi vẫn kiên gan không hề phàn nàn, chỉ muốn nhìn khía cạnh cô ta một lần mang đến đỡ nhớ. Hiện thời nghĩ lại độ ấy thật gian truân khó nhoc rộng một tín đồ đi lính.
Tuy vậy mà ba tháng đang trôi qua, tôi vẫn chưa tìm kiếm được cách nào để tỏ mang lại cô ta biết rằng tôi yêu thương cô ta, nhưng tôi cũng không rõ cô ta có suy xét tôi không.
Trong lúc tôi sẽ mê mải về cô thiếu phụ ấy, một hôm bà bầu tôi hotline đến bảo:
- Anh đã hy vọng lấy vợ chưa?
- con ấy à? khôn cùng sẳn lòng.
- gắng thì hay lắm. Tôi đã tìm được cho anh một vị trí rất môn đăng hộ đối, mà lại nhà lại giàu. Bà cố gắng là bạn cũ của tôi, còn cô ta...
Tôi không làm cho mẹ tôi nói hết:
- mẹ cứ để con chọn lấy, không yêu cầu gì nhiều nghèo giỏi sang trọng, miễn là tín đồ ý hợp chổ chính giữa đầu với con là được rồi.
- nhưng mà anh tất cả biết phương diện cô này đâu. Cô ta ngoan ngoãn, gồm vốn liếng, mà cũng xinh đẹp.
Tôi suy nghĩ đến cái nhan sắc long lanh của người vẫn mơ tưởng, nên không thiết gì bàn thảo nữa. Chị em tôi cũng chiều tôi không ép, dẫu vậy còn tiếc:
- ko đám nào rộng đám này đâu, anh ạ. Ví như anh ăn nhập thì được ngay.
Tôi đâm gắt:
........................
Hai lần chết
Dung là bé thứ bốn. Bởi vì vậy khi cô gái ra đời, ko được phụ huynh hoan nghênh lắm. Thực ra, ko phải cha mẹ nàng hắt hủi con, vẫn coi người con như một cái phúc trời ban cho, nhưng mà lúc bấy giờ cha mẹ nàng vẫn nghèo rồi. Với cha người bé trước, hai trai, một gái, bố mẹ dung đang thấy cực nhọc nhọc, vất vả có tác dụng lụng bắt đầu lo lũ con đủ ăn, và hai đàn ông được đi học. Sau Dung lại còn con bé nhỏ út nữa, buộc phải cảnh nhà càng thêm bí bấn.
Khi hình thành Dung, bà bầu nàng vị bận buôn bán, phó thác nàng cho những người u già trông nom. Người u già này ở trong nhà Dung đã lâu lắm, đã nuôi và coi sóc tất cả anh chị Dung từ thời gian bé. Nhưng, ngần ngừ vì tất cả phải thấy Dung ra đời trong sự lãnh đạm, cơ mà u già rước bụng yêu quý Dung chăng. U săn sóc, bế ẵm nàng, và chăm chút người vợ quý như con đẻ vậy, mặc dù Dung lúc bé bỏng ốm yếu cạnh tranh nuôi cùng lại ghẻ lở dơ bẩn nữa.
Cha Dung chẳng làm cái gi cả. Trường đoản cú xưa tới nay vẫn thế. Bên cạnh đó ông ta sinh ra đời là chỉ để ngồi ở trong nhà cho cơ hội nào cũng đều có người với để đầy đủ ngày giỗ tết trong họ, khăn áo chỉnh tề đi ăn uống cỗ nhưng mà thôi. Không một ai thấy ông ta làm một bài toán gì, mà cũng không người nào nghĩ đến việc ông ta đề xuất làm một câu hỏi gì.
Ông lúc nào cũng ngồi rung đùi sát bên cái điếu ống cơ mà ông thay thế sửa chữa rất kêu, thỉnh thoảng hút một điếu, rồi lại trầm dìm như vẫn nghĩ ngợi một sự gì quan liêu trọng. Những lúc ấy u già biết là ông chẳng nghĩ về sự gì quan trọng cả, bèn rước Dung đến mang lại ông bế. Ông giơ nhị tay ẵm Dung vào lòng, hôn hít, rồi xốc Dung lên trên đùi, ngoáy bụng cho nó cười, rồi lại trịnh trọng chuyển trả u già. Xong, Ông lại ngồi suy nghĩ ngợi.
Có lẽ ông suy nghĩ tình cảnh đơn vị ông, hồi còn ông cụ đi làm việc quan, rất phong lưu và hách dịch suốt một vùng này. Từ lúc cụ cố mất đi, cơ nghiệp tiêu xài dần, cảnh nhà do vậy sa sút, chỉ với cái danh không.
Cha chị em Dung cũng không nghĩ đến sự bắt nàng đi học như các bạn nàng, chắc hẳn rằng vì cho rằng lo mang lại hai người đã và đang đủ.
Dung càng lớn càng bé gò đi. Trong cả ngày nữ chỉ chạy tấn công khăng tấn công đáo với lũ trẻ em nhà "hạ lưu" cha nàng điện thoại tư vấn thế phần đông người nghèo khổ trú ngụ ở bình thường quanh buôn bản chợ. Nhiều khi đi đâu về trông thấy, phụ thân nàng hotline về, đánh đến mấy roi mây cùng cấm tự đấy không được chơi với đồng chí trẻ ấy. đông đảo trận đòn xong, Dung lại tháng men nghịch với đàn trẻ, cùng thấy ngoài ra cha thiếu nữ cũng chỉ cấm đem lệ chứ không hề thiết gì đến, phụ nữ lại vững vai trung phong nhập vào bầy hạ lưu lại đó, cả ngày dông nhiều năm ở ngoại trừ chợ.
Một đôi khi, người mẹ nàng kịp về mang lại nhà phát hiện ra nàng áo quần lôi thôi lốc thốc và thủ túc lấm, bùn, chỉ chép mồm thở lâu năm nói:
- con này rồi sau cho hỏng mất thôi.
Rồi bà lại quay đi bán buôn như thường, sau khoản thời gian đã để lại cho chồng một món tiền ăn xài trong nhà, với sau khi các bạn Dung mỗi người đã nũng nịu đòi được một hào để nạp năng lượng quà.
Dung thấy cầm cũng chẳng ghen tị, vì thanh nữ xưa nay đối với các các bạn cũng không thân thương lắm. Phần lớn khi thiếu phụ đang đùa thấy đói, nàng lại chạy về xin u già chén cơm nguội tốt thức ăn gì khác vắt nào u già cũng đã để phần rồi chạy dancing như một con vật non lần chần lo nghĩ về gì.
Những sự ấy đã tạo nên Dung có một chiếc tính yên phận và kiên nhẫn lạ lùng. Ngày trong nhà tất cả tết nhất, các cả nhà và em đàn bà được mặc xống áo mới vui chơi, còn nàng vẫn tiếp tục phải áo cũ có tác dụng lụng bên dưới bếp, Dung cũng không ta thán hay ca cẩm gì. Mà bạn nữ biết ca cẩm cũng không được. Nhiều lần cô bé đã nghe thấy u già nói người mẹ nàng may cho chiếc áo, thì bà mẹ nàng trả lời:
- May cho bé nặc nô ấy làm cho gì. Để nó làm rách nát nát ra à?
Còn nói với phụ vương thì Dung biết là vô công hiệu, vì cha nàng không đủ can đảm tự ý làm chiếc gì bao giờ cả.
Cuộc đời cứ đi như vậy trong dòng xó chợ cỏn con ấy. Thấm thoát Dung đang mười bốn tuổi, nhưng người nào cũng tưởng là hãy còn con trẻ con, mà tính tình thiếu phụ như đứa trẻ con thật. U già đã có khi phải gắt lên với nàng:
- bây chừ cô đề xuất đứng đắn lên một tí chứ. Các tuổi rồi còn gì nữa.
Dung ngây thơ hỏi:
- Đứng đắn là núm nào cơ, u?
- Đứng đắn là đứng đắn chứ còn chũm nào nữa, cô hỏi ngớ ngẩn lắm. Cô không tồn tại vẻ bạn lớn một tí như thế nào cả.
- Ừ, thì tôi không người lớn. Tuy vậy không bạn nhớn thì làm thế nào hở u?
U già vác quạt đánh, Dung chạy lại ôm lấy, rồi chăm lo ghé tai u già nói khẽ:
- Tôi có người lớn, cậu mợ cũng không yêu rộng cơ mà.
Thế là nhị u cháu lại lặng im không nói gì nữa.
Một hôm chị em Dung đưa một bà ngơi nghỉ trên thức giấc về chơi. Thấy tín đồ lạ, độc nhất là cách ăn diện thị thành của bà khách. Dung cứ đứng dán đôi mắt lên nhìn. Cơ mà lạ thay, lần này Dung ko thấy mẹ quát mắng bảo lui đi như đều bận bao gồm khách khác. Mà bà khách lạ cũng chăm chú nhìn Dung từ trên đầu đến chân, lại thăm nom Dung nữa.
Sau hai bà thủ thỉ với nhau mãi. Bà mẹ Dung mời bà khách hàng ở lại ăn uống cơm, rồi thân hành tiễn bà ra ga. Bẵng được ít lâu, một hôm bà bầu Dung xẻ hàng về, call Dung lại gần, mang ra một gói quấn giấy nhưng bảo:
............................
Cái chân què
Cuộc đời có rất nhiều cái chế riễu đắng cay và khổ sở làm cho chúng ta đột nhiên đọc cái ý nghĩa chua chát và sâu xa. Tôi đã kể câu chuyện sau đây làm chứng cho sự ấy.
Tôi gồm một người bạn tên là Minh. Anh ta là 1 thiếu niên linh lợi, phụ trách và rất gồm nghị lực. đơn vị anh vốn nghèo. Cũng vì chưng cái nghèo ấy, cơ mà từ thuở nhỏ, anh Minh đã đề xuất chịu từng nào nỗi khổ sở, thiếu thốn, không kể đều nỗi bị ức hà hiếp mà những người dân nghèo sinh hoạt thời nào cũng phải chịu. Vị vậy, khi phệ lên, Minh chỉ có một nhà đích: làm giàu. Anh ta vẫn thường xuyên nói với tôi: "Đời bây giờ, chỉ gồm một sức mạnh, là đồng tiền. Giả dụ anh gồm tiền, anh làm những gì cũng được". Tôi mỉm cười không tin tưởng trả lời rằng sự đó không chắc lắm, rằng tuy đồng tiền là 1 sức táo bạo đáng quý thật vì ai dám chê bai nó? Nhưng chưa hẳn là mục đích cốt yếu làm việc đời vì đồng xu tiền không đem lại cho ta sự sung sướng khi nào cả. Minh lún vai, mang lại tôi là 1 anh thi sĩ viển vông, chỉ biết mộng mị hão mà lại không nghe biết những sự thiết thật khác buộc phải hơn nữa.
Nhưng anh Minh dường như bị cái không may nó ám ảnh. Những công việc anh nhiệt huyết làm phần nhiều bị thua kém cả. Rất nhiều lúc anh tưởng được thành công, tưởng sẽ núm trong tay được món tiền, thì lại là các lúc anh sắp đến được tin quá trình hỏng. Cái không may ấy tạo nên anh trở buộc phải một người tấm tức, cùng ngày càng đồng xu tiền lại càng là loại ám ảnh độc duy nhất của trí não anh, cho tới một ngày cái không may lớn lên nữa đến làm anh khổ sở.
Hôm ấy, anh ta đương đi trong phố thì bị một chiếc ô tô tự nhiên và thoải mái bỏ đường nhảy lên hè cán phải. Minh chỉ kịp loáng nghĩ đến chiếc sự rủi ro ấy nữa, rồi anh ta đau quá chết giả đi.
Xem thêm: Điểm Chuẩn 2020 Đh Sài Gòn Điểm Chuẩn Đại Học Sài Gòn 2021, Điểm Chuẩn Trường Đại Học Sài Gòn
Khi tỉnh dậy, Minh thấy bản thân nằm bên trên một chiếc giường trong nhà thương. Anh chỉ có máng nhớ lại dường như sau tai nạn, họ gồm mang anh lên bàn mổ, vì hiện giờ anh loáng ngửi thấy mùi hương thuốc mê. Nhưng lại rồi sau Minh mê đi lừng chừng gì nữa.
Anh khe khẽ cử động chân tay, thì biết chân bên phải như bị cơ liệt. đột nhiên nghĩ tới sự cưa chân, Minh toát những giọt mồ hôi trán, quả tim đập mạnh.
Vừa thời điểm ấy, một fan khán hộ phi vào phòng, tay cố một chai thuốc. Mẫu câu Minh mong mỏi hỏi fan này, không ra khỏi được miệng anh ta. Minh hại sự thực, sợ mẫu đã rồi, không bao giờ chữa được... Nhưng lại anh mong biết.
Người khán hộ để chai thuốc lên bàn, nói vơi Minh:
- Cứ nhị giờ ông lại uống một thìa. Đây là thuốc cố gắng máu.
Minh hỏi lảng:
- Tôi ngất xỉu đi gồm lâu không, ông?
- thời điểm mang vào đây thì ông mê man lần chần gì cả. Có lúc lên bàn phẫu thuật thì ông khá tỉnh lại một chút. Nhưng và lại bị tấn công thuốc mê ngay. Minh hồi hộp gửi lưỡi liếm đôi môi thô ráo, ấp úng hỏi:
- Thế... Thế... Mổ có... Lâu không?
Thầy khán hộ không hẳn là fan biết vai trung phong lý. Thầy ta đáng lẽ đề xuất trông thấy đôi mắt của Minh sáng lên, và chiếc vẻ lúng túng của Minh hiển thị trên đường nét mặt. Thầy ta trả lời:
........................
Cuốn sách vứt quên
Thành vận chuyển trên sân ga, thảnh thơi và lơ đãng. Gió bạo gan dán chặt áo quần vào bạn chàng, khiến cái rét thêm ngấm thía và ẩm ướt. Mặc dù trời ko mưa, nhưng mà Thành tương tự như thấy trong tim mưa bụi, buồn rầu và chán nản, một mối bi thảm không sâu sắc, tuy vậy êm êm làm tê liệt cả trung tâm hồn.
Chàng không muốn nhớ lại, ngoài ra muốn nhằm quên đi với nỗi thất vọng ấy. Câu vấn đáp của ông Xuân, nhà xuất bản, vẫn đề cập lại mặt tai Thành một nhịp trầm và khó chịu:
- Sách của ông ko được ai hoan nghênh cả.
Thành mím môi lại, duy trì vẻ từ nhiên, điềm đạm như người đã hay nghĩ đến điều đó rồi. Phái mạnh để tay lên bạn dạng thảo cuốn "Mơ xưa", vuốt cong đầu giấy lại, không trả lời. Ông Xuân nói tiếp:
- thiệt vậy. Nhì nghìn cuốn "Người bạn" in ra mà hiện thời chưa bán được hai trăm. ấy là không đề cập gửi đi biếu những báo đã hết non dăm chục rồi. Tôi không in ra cuốn sách làm sao khó buôn bán như thế.
Ông chép miệng nhìn Thành, có ý bảo chàng hiểu rõ rằng cái vốn hai trăm bạc đãi ông chi ra chưa thâu được hết. Mặc dù vậy, Thành cứ cố; nam giới run run tay cầm bản thảo cuốn "Mơ xưa" lên; xốc lại nhị đầu định sắp tới sửa bỏ vào cặp, khẽ hỏi:
- cố còn cuốn này, ông...
Câu vấn đáp đón trước mang đến ngay, quả quyết không có gì biến chuyển nổi:
- ồ, ông còn định xuất bản quyển này nữa hay sao? Tôi xin chịu, ông có các vàng tôi cũng không đủ can đảm in ra nữa.
Thành không hiểu nhiều tại sao nam giới lại mỉm cười tuy cánh mày râu không muốn. Chính chàng cũng nặng nề mà phân tích được cái ý nghĩa của cái cười đó. Chàng cầm mũ cùng với cặp, đứng dậy, nắm cái bàn tay mềm cùng uể oải của ông công ty rồi đi ra.
Đến xung quanh đường, lúc bấy giờ Thành mới nhận biết nỗi bế tắc của mình, cùng để nó ập vào cả trung tâm hồn, không chống cự. Chàng bao gồm cái cảm xúc bị hụt chân chết chìm trong mối bi thương và thấy một nỗi thương ngấm thía vô hạn cho chính mình.
Trong gần như đêm ko ngủ ở nhà quê, phái mạnh vẫn mơ mòng một sự thành công bùng cháy xứng xứng đáng với tài năng. Số đông lúc đó, Thành vui lòng như nhấp chén rượu bạo gan mà tương đối men làm cho say sưa dần dần dần. Cánh mày râu tưởng sách của phái mạnh đã được trần gian hoan nghênh nhiệt độ liệt, các báo đua nhau tán thưởng, và bán chạy hết ngay vào thời điểm tháng xuất bản. Ông Xuân đã để một tập tệ bạc trên bàn, tiếp chàng ân cần và nói nịnh:
- Sách của ông bán chạy quá. Thật, tôi chưa từng thấy nhà văn nào được hoan nghênh như ông.
Thành vẫn cười lịch sự và kín đáo đáo, nhận lời khen ấy như một người không quan tâm đến sự nhỏ dại mọn về danh vọng ấy. đại trượng phu sẽ đưa trình cuốn "Mơ xưa", sẽ được ông Xuân trân trọng đỡ lấy cùng vui vẻ nhận xuất bạn dạng ngay.
Nhưng sự thực... Môi Thành vẫn nhếch khá chua chát, và phái mạnh tự hỏi do dự có buộc phải chế giễu cợt mình không. Nam nhi không nghĩ về đến đi dạo trong hà thành nữa, thuê ngay xe ra ga mang vé. Thành ước ao rời vứt ngay mẫu tỉnh lãnh đạm này, muốn lại thấy căn phòng nhỏ êm ấm của chàng, cái bàn viết có bóng cây trong vườn cửa lung lay bên trên mặt, từng khi ánh nắng chiếu ngang.
Thành ngửng nhìn đồng hồ: tía giờ... Chuyến tàu dễ dàng không khi nào đến chắc! Con đường sắt về Nam song song thẳng tắp bên dưới trời u ám, như làm cho xa vắng rộng thoải mái thêm nỗi buồn. Toàn bộ những ao ước tha thiết của tuổi trẻ, của trung khu hồn nghệ sĩ, hồ hết mộng đẹp nhất xây lên trong những khi say văn, toàn bộ đều theo gió giá buốt tan dần. Trung khu hồn Thành đơn lẻ như một cánh đồng thấp mà lúa đang gặt rồi.
Khi tàu đến, chàng chỉ từ là một kẻ tuyệt vọng bước lên xe. Phái mạnh đi xuống hạng ba, mở cửa toa bước vào. Thành thoải mái khi thấy trong toa vắng không tồn tại ai, không tính một bạn gác tàu ngồi thu hình trong một xó, không bi thảm ngửng lên trong lúc chàng đi qua. Thành cũng gieo bản thân trên dòng ghế, kéo phần cổ áo lên bịt gáy - cái thời tiết lạnh lẽo thấm thía quá! - rồi yên ổn yên để cho tiếng nhộn nhịp của chuyến tàu ru mình.
................................
Hai đứa trẻ
Tiếng trống thu không<1> trên loại chợ của huyện nhỏ; từng tiếng một vang xa để call buổi chiều. Châu âu đỏ rực như lửa cháy và mọi đám mây ánh hồng như hòn than sắp tới tàn. Hàng tre thôn trước mặt black lại và cắt hình rơ rệt bên trên nền trời.
Chiều, chiều rồi. Một chiều êm ả dịu dàng như ru, văng vẳng giờ đồng hồ ếch nhái kêu ran kế bên đồng ruộng theo gió nhẹ chuyển vào. Trong cửa hàng hơi tối, loài muỗi đã bắt đầu vo ve. Liên ngồi yên ổn lặng mặt mấy trái thuốc sơn đen; đôi mắt chị bóng buổi tối ngập đầy dần cùng cái bi thiết của giờ chiều quê thấm thía vào trọng tâm hồn ngây thơ của chị: Liên thiếu hiểu biết sao, cơ mà chị thấy lòng bi lụy man mác trước dòng giờ tự khắc của ngày tàn.
- Em thắp đèn lên chị Liên nhé?
Nghe tiếng An, Liên vực dậy trả lời:
- Hẵng thư thả một lát nữa cũng được. Em ra ngồi đây với chị kẻo trong muỗi.
An quăng quật bao diêm xuống bàn cùng chị ra phía bên ngoài chỏng ngồi; dòng chỏng nan nhũn nhặn xuống cùng kêu cót két.
- chiếc chỏng này sắp đến gãy rồi chị nhỉ?
- Ừ nhằm rồi chị bảo người mẹ mua chiếc khác chũm vào.
Hai người mẹ gượng nhẹ ngồi yên nhìn ra phố. Các nhà đang lên đèn cả rồi, đèn treo vào nhà bác phở Mĩ, đèn Hoa Kì leo teo trong bên ông Cửu, và đèn dây sáng xanh trong hiệu khách...
Những nguồn ánh nắng đều chiếu ra bên ngoài phố khiến cho cát lung linh từng vị trí và đường lồi lõm thêm do những hònđá nhỏ dại một bên sáng một mặt tối.
Chợ họp thân phố văn trường đoản cú lâu. Tín đồ về hết với tiếng ồn ào cũng mất. Trên đất chỉ từ rác rưởi, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn và bã mía. Một mùi âm độ ẩm bốc lên, tương đối nóng của ban ngày lẫn mùi mèo bụi rất gần gũi quá, khiến cho chị em shop là mùi hương riêng của đất, của quê hương này. Một vài người bán sản phẩm về muộn sẽ thu xếp mặt hàng hóa, đ̣n gánh vẫn xỏ sẵn vào quang đãng rồi, bọn họ còn đứng thì thầm với nhau không nhiều câu nữa.
Mấy đứa trẻ con nhà nghèo sinh sống ven chợ cúi người lom khom trên phương diện đất vận động tìm tòi. Chúng nhặt nhạnh thanh nứa, thanh tre, hay bất cứ cái gì hoàn toàn có thể dùng được của các người bán hàng để lại, Liên trông thấy cồn lòng yêu đương nhưng bao gồm chị cũng không tồn tại tiền để mà cho chúng nó.
Trời chập choạng tối, hiện giờ chị em Liên mới thấy thằng cu bé nhỏ xách điếu đóm cùng khiêng hai mẫu ghế trên sườn lưng ở vào ngơ đi ra; chị Tí, người mẹ nó, theo sau, đội dòng chỏng bên trên đầu và tay mang đo đắn bao nhiêu là thiết bị đạc: toàn bộ cái cửa hàng của chị.
- Sao bây giờ chị dọn hàng muộn thế?
Chị Tí nhằm chỏng xuống đất, bày biện các bát hấp thụ nước mãi rồi new chép miệng trả lời Liên:
- Ối chao, sớm với muộn nhưng có bõ bèn gì.
Ngày, chị đi mò cua bắt tép; tối đến chị new dọn dòng hàng nước này dưới cội cây bàng, ở bên cạnh cái mốc gạch. Để bán ra cho ai? Mấy fan phu gạo giỏi phu xe, thỉnh thoảng có mấy chú quân nhân lệ<2> trong thị trấn hay tín đồ nhà thầy thừa<3> đi điện thoại tư vấn chân tổ tôm, cao hứng vào hàng chị uống bát nước chè tươi với hút điếu dung dịch lào. Chị Tí chả tìm kiếm được bao nhiêu, tuy vậy chiều làm sao chị cũng dọn hàng, tự chập tối cho đến đêm.
Chị kê xong chỏng ghế, dịch ngọn đèn Hoa Kì lại để ngồi têm trầu, còn thằng cu thì loay hoay nhóm lửa để nấu nồi nước chè. Hiện nay chị new ngẩng lên thì thầm với Liên:
- Còn cô không dọn mặt hàng à?
Liên lag mình, kêu khẽ: chết chửa! Rồi vực lên giục em:
- Vào đóng cửa hàng thôi, không bà bầu mắng chết.
An đáp:
- bây giờ chưa chắc người mẹ có ra không, chị ạ. Người mẹ còn bận làm gạo cơ mà.
Ngày nào, cứ chập tối, mẹ Liên tạt ra thăm sản phẩm một lần, cùng bà dặn hễ cứ trống thu không là nên đóng shop lại. Cầm cố mà Liên mải ngồi chú ý phố quên mất! hiện giờ Liên nhanh chóng vào thắp đèn, xếp phần đa quả<4> sơn black lại, trong những khi An đi kiếm then để cài cửa cho chắn chắn chắn. Cái shop hai mẹ trông coi - là một shop tạp hóa nhỏ tuổi xíu, bà bầu Liên dọn ngay từ khi cả nhà bỏ thủ đô hà nội về quê ở, vày thầy Liên mất việc. Một gian hàng bé thuê lại của bà lão móm ngăn ra bởi một tấm phên nứa dán giấy nhật trình<5>. Bà mẹ Liên giao mang đến Liên trông coi - bà còn bận làm hàng xáo<6> - và buổi tối thì hai chị em cùng ngủ trên đây để trông hàng.
Liên đếm lại mọi phong dung dịch lào, xếp vào hòm các bánh xà phòng còn lại, vừa lầm bầm tính chi phí hàng. Từ bây giờ ngày phiên mà bán cũng chẳng ăn thua gì.
- tất cả phải buổi trưa em xuất bán cho bà Lực nhị bánh xà phòng không?
An ngẫm suy nghĩ rồi đáp:
- Vâng, bà ta guidogiordana.com hai bánh, còn cụ chi lấy chịu nửa bánh nữa.
Liên với cái bàn tính để cùng số tiền. Mà lại trong sản phẩm nóng với muỗi quá, chị ngần ngại rồi xếp hết cả chi phí vào tráp ngoài nữa:
- Thôi, nhằm mai tính một thể.
An chú ý chị, chỉ ngóng lúc ấy. Hai mẹ cùng vội mong muốn đóng shop để lại ra phía bên ngoài kia, ngồi trên chỏng nhìn nhìn cảnh quan ngoài phố. Liên khóa vội vàng tráp tiền với
một chiếc chìa khóa chị treo vào dòng dây xà tích bạc<7> nghỉ ngơi thắt lưng, cái xà tích và dòng khóa chị quý mến và hãnh diện, bởi nó trầm trồ chị là thiếu nữ lớn và đảm đang.
..........................
Tất cả câu chữ truyện ngắn trên đây đều sở hữu trong file tải, mời các bạn guidogiordana.com Truyện ngắn phái mạnh Cao để xem bỏ ra tiết.